Bài viết này dành để buôn dưa lê về điều mà bạn Nấm nhà mình sợ nhất. Nhiều khi ngồi nghĩ lại, nhớ lại hành trình nuôi con mới thấy thật hạnh phúc khi có 1 em bé búp bê đồng hành cùng mình trong đời, được vui cùng em, buồn cùng em, tức giận cùng em, lớn lên cùng em, trưởng thành cùng em. Nói thật mình chỉ muốn em cứ mãi 5 tuổi như bây giờ thôi, chả muốn em lớn lên đâu hihi 

Sợ chú hề

Bạn Nấm cực kỳ sợ chú hề, con rối luôn. Nhớ hồi bạn ấy còn học mẫu giáo lớp 3-4 tuổi, nhà trường tổ chức cho các con đi xem xiếc. Cô vừa thông báo đã thấy bạn ấy khóc. Tối về nhà lại khóc lóc bảo bố: “Bố bảo cô là con không đi xem xiếc đi”. Mấy hôm sau, cả bố cả bà cả cô giáo động viên mà bạn ấy vẫn không chịu đi. Ngày hôm đó, cả lớp đi xem xiếc, mình bạn Nấm ở lại. Cô đưa bạn Nấm sang gửi ở lớp khác. Đến lúc cô và các bạn về trường mới đón bạn Nấm về lớp. Các bạn khác hớn hở vì được đi xem xiếc, còn Nấm hớn hở vì không phải xem xiếc :)) 

Mẹ hỏi Tại sao Nấm lại sợ chú hề. Nấm nghĩ nghĩ 1 lúc, rồi lắc đầu. Lúc đó vốn từ của bạn ấy chưa đủ để bạn ấy nói ra ý nghĩ của mình. 

Thấy vậy mẹ hỏi tiếp: ” Chú hề có cái tóc xù có đáng sợ không?”

Nấm lắc đầu

Mẹ: ” Chú hề có cái mũi to đùng, có đáng sợ không?”

Nấm lắc đầu tiếp.

Mẹ: ” Chú hề có cái miệng rộng đến tận tai, có đáng sợ không?”

Lần này bạn ấy gật gật đầu. 

Vậy là mẹ biết rồi. Bởi biết vậy nên sau này, mẹ cứ thấy chỗ nào có chú hề với con rối, thì sẽ bảo Nấm trước là “ở đó có chú hề (hoặc con rối) đấy, con có muốn đi không”. Việc đi hay không, lúc đó bạn ấy tự quyết định, và mẹ tôn trọng bạn ấy. 

Bởi mình nhớ, hồi còn nhỏ, mình rất sợ sâu. Cứ nghĩ đến sâu là rùng mình, chứ không cần phải nhìn thấy. Người lớn trong nhà thấy vậy thì cứ bảo: có con sâu bé tí có gì mà sợ. Rồi sau đó tìm cách để mình không sợ sâu, điển hình là có lần bảo mình nhắm mắt rồi bắt sâu bỏ vào tay mình. Lúc mình nhìn thấy con sâu xanh ngoe nguẩy trong lòng bàn tay, phải nói thật là vô cùng kinh hãi. Mình vứt con sâu đi, rồi chạy, rồi tim đập thình thịch, rồi khóc. Đến tận bây giờ, khi đã là mẹ trẻ con rồi, mình vẫn không bớt sợ sâu tí nào cả. 

Nên mình hiểu, với những gì người khác không thích, thì không nên ép họ làm. Đối với em bé của mình, mình cũng áp dụng nguyên tắc này luôn. 

Sợ bố mẹ không yêu

Không biết các bạn nhỏ khác thế nào, chứ bạn Nấm nhà mình sợ nhất là bố mẹ không yêu bạn ấy nữa. 

Như bao đứa trẻ khác, bạn Nấm cũng có lúc vòi vĩnh, bị mẹ phạt, khóc lóc. Có những lúc mẹ giận quá, tuy không quát mắng bạn ấy ầm ầm, nhưng mặt mẹ chắc là đáng sợ lắm, nên bạn ấy nhìn thấy mặt mẹ là đã khóc rồi, chưa cần mẹ phải nói gì cả :))) 

Những lúc như vậy, mặc dù chả muốn tẹo nào, nhưng mẹ vẫn phải hoàn thành công việc của mình, là nói để bạn ấy biết bạn ấy đã sai ở đâu. 

Còn nhớ, đợt Tết được nghỉ 10 ngày xong, bạn ấy nhất quyết không đi học. Sáng hôm đó khóc lăn lộn đòi ở nhà chơi, mẹ nói gì cũng không nghe. Lúc đầu mẹ cuống lắm, vì mẹ cũng bận việc, thế là thúc giục bạn ấy, rồi bực bội bạn ấy. Sau đấy mẹ lại nghĩ: chả mấy chốc nữa nó sẽ lớn lên, mình có muốn nó cũng chả nhõng nhẽo như thế này nữa, nên phải trân trọng cả những cơn nhõng nhẽo và ăn vạ của con.

Nghĩ vậy nên mẹ ngồi xuống, đợi bạn ấy bình tĩnh, rồi nói lý do phải đi học. Bạn ấy cuối cùng cũng hiểu ra và đồng ý đi học, nhưng vẫn cứ khóc.

Mẹ mới bảo: Bạn Nấm nín khóc đi rồi mình đi học.

Nấm bảo: nhưng con không nín được.

Thế là mẹ ôm bạn ấy vào lòng. Chỉ cần mẹ ôm 1 cái là bạn ấy auto nín khóc. Sau cùng bạn ấy hỏi mẹ: ” Mẹ có yêu con không?” 

Mẹ trả lời: “Me yêu bạn Nấm nhất nhất nhất”.

Thế là bạn ấy vui vẻ đi học.

Những lần bạn ấy ăn vạ nhõng nhẽo khác, chỉ cần mẹ nói ” Mẹ yêu con. Con nín khóc đi”, là bạn ấy sẽ dần dần nín.

Vì thế, mình sâu sắc cảm nhận được sức nặng của câu “Mẹ yêu con”. Mình nói câu này với bạn ấy hàng ngày, khi ngủ dậy, khi đi ngủ, lúc đi chơi. Bởi mình nghĩ, đến ngay cả mình, nếu hàng ngày được nghe câu “chồng yêu vợ lắm”, thì cũng sẽ như được tiếp thêm bao nhiêu sức mạnh và động lực í chứ, đúng mà nhỉ hihi. 

Trên đây là 2 nỗi sợ to lớn nhất của bạn “em gái” mình. Chú hề thì có vẻ dạo này bớt sợ rồi. Còn nỗi sợ kia thì không hề thuyên giảm hihi. Vì vậy mình không bao giờ nói câu “Mẹ không yêu con nữa” hoặc không bao giờ nói “Nếu con không ngoan thì mẹ sẽ đi đâu đi đâu đó, không ở với con nữa”. Không bao giờ luôn. Bởi thế giới quan của hội trẻ con chỉ có bố mẹ, cô giáo, và bạn bè. Nếu bố mẹ không làm cho chúng cảm thấy được yêu thương, thì chúng thật sự sẽ rất là buồn và tổn thương đấy. 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *