去有风的地方 – Đi đến nơi có gió
Có Lưu Diệc Phi đóng, lúc đầu mình tưởng là bộ phim theo trend chữa lành, kiểu những người trẻ gặp biến cố, sau đó dạt hết về quê sống (ở đây là Vân Nam, phong cảnh đẹp vô cùng), rồi hàng ngày dạo đồng cỏ, cưỡi ngựa, đi chợ, nấu ăn, tám chuyện … để “Chữa Lành”.
Nhưng không phải …
Hôm nay xem đến đoạn Thím Quế, 1 bà cô ít học người dân tộc, làm tạp vụ dọn dẹp trong 1 homestay nhỏ, nói chuyện về nhân sinh … Không ít nhân vật “Chữa Lành” trong phim đã tỉnh ngộ. Mình tin chắc rằng, một nhóm khá đông các bạn trẻ ở Việt Nam cũng nên được xem đoạn phim này.
Dưới đây là lời thoại gốc tiếng Trung của thím Quế và nghĩa tiếng Việt:
阿桂婶:人吃五谷杂粮,打嗝放屁磨牙,活一天就要干一天的活,一辈子都闲不下来。上边要孝顺老人,下边要养育娃娃,辛苦得很。除非你死了埋在土里了,那个倒真的休息了。
Thím Quế: Con người ăn cơm, nấc cụt đánh hơi nghiến răng, sống một ngày phải làm việc 1 ngày. Cả đời không rảnh được. Vì trên còn bố mẹ già phải chăm sóc, dưới còn con nhỏ phải chăm lo. Rất là vất vả. Trừ khi bạn chết đi nằm dưới đất rồi, lúc đấy mới thật sự là nghỉ ngơi.
红豆:话是这么说没错。但是呢,人只要不给别人添麻烦,不做伤害别人的事,人还是有自由选择自己想要生活的权利,是吧?
Đậu Đỏ (phản bác lại, lí do giống với rất nhiều suy nghĩ của chúng ta hiện nay): Nói thì nói như vậy. Nhưng mà, mình sống sao cho không phiền người khác, không làm hại đến ai, thì mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn. Đúng không?
阿桂婶:自由这个事情啊,除非你是孤儿,你就可以选择想干什么就干什么的,但凡你要是有家里人,你要替家里人想。你闲着,他们就不能闲着。你坐在那里,他们的腿就要勤快些。你们外边的人啊,只爱说只要不犯法,自由最好了,想干什么就干什么。但是我要问你们啊,你在外边肚子饿了呢?外边谁会管你们啊?你的阿爸阿妈年纪大了,生了病,你自己有个三灾无难,可是都需要钱。就是没钱啊,怎么办?现是去要饭都来不及了。
Thím Quế: Cái gọi là “tự do” ấy, trừ khi bạn là trẻ mồ côi, bạn có thể tuỳ ý thích sống thế nào thì sống. Nhưng một khi bạn có gia đình, bạn phải nghĩ cho người nhà của mình. Bạn rảnh, nhưng họ không thể rảnh như bạn. Bạn ngồi rảnh rỗi ở đây, thì người nhà của bạn lại phải chăm chỉ thêm một chút. Mấy người nơi khác các bạn đến đây, chỉ thích nói là “chỉ cần không phạm pháp, thì tự do là tốt nhất, thích làm gì thì làm”. Nhưng tôi hỏi các bạn nhé, các bạn ở bên ngoài đói bụng thì sao? Người ngoài nào chăm lo được cho các bạn? Bố mẹ các bạn già yếu bệnh tật, hoặc lỡ như các bạn có bất trắc gì, lúc đấy cái cần nhất là tiền. Một khi không có tiền thì làm thế nào. Đến lúc đấy có ra đường ăn xin cũng không kịp nữa.
Đoạn này Lão Mã phản bác thím Quế 1 câu nữa, đại loại là lấy Tĩnh để trị Động, kiểu mọi sự diễn ra như vậy thì cứ kệ nó đi, mình cũng không thay đổi được gì, vậy cứ lấy bất biến để ứng vạn biến đi … Thím Quế nói tiếp:
人这一辈子啊,光着屁股哭着来,两手空空哭着走。很辛苦的。你不能因为反正是要死的,你就不活了吗?除了呼吸新鲜空气不要钱,吃喝拉撒睡什么不要?你还坐得住吗?既然你坐不住,那么你出去打工嘛。为什么一定要当老板啊。话讲回来,就算你当了老板,亿万富翁,赚了很多很多的钱,但是我要问你哦,有一天,你走了呢?这些东西你可带的走?人死了好打发的很。纸糊的东西,车子房子别墅金童玉女天地银行几千几百个亿,你讲嘛,你要多少,你的后背花不了多少钱,全部置备齐,统统少给你。
Đời người ấy hả, ở truồng khóc oa oa đến, hai tay trống không rời đi, vất vả lắm. Bạn không thể nói rằng: Kiểu gì cũng chết thì mình không cần phải sống nữa. Chỉ trừ có hít thở không khí là không cần tiền, những việc như ăn uống bệnh tật, có cái gì không cần đến tiền? Bạn có ngồi tĩnh được nữa không. Nếu bạn không ngồi được nữa thì đi ra ngoài kiếm tiền đi. Tại sao cứ nhất định phải làm ông chủ? Mà nói đi cũng phải nói lại, cứ cho là bạn làm ông chủ đi, kiếm được mấy trăm triệu (tệ) đi, nhưng tôi hỏi nhé, đến ngày bạn rời đi rồi, những thứ đấy bạn có mang đi được không? Rồi đến lúc đấy con cháu bạn cũng không tiêu hết được, lại dồn lại đốt cho bạn thôi.
Tóm lại ý của thím Quế:
– Chúng ta còn gia đình cần chăm lo, hãy nghĩ đến người nhà của mình.
– Có thể ở thời điểm này bố mẹ ta vẫn khoẻ, ta chưa cần lo lắng nhiều, ta cho mình cái quyền được vui chơi, được tự do, thích gì làm nấy, đi làm không thích sếp thì bỏ việc, rồi đi chữa lành, nhưng hãy nghĩ đến một ngày, ta chữa lành lâu quá rồi, 1 xu cũng không có, bố mẹ ta lúc đấy già yếu rồi. Lúc đó cái cần nhất là tiền. Đến khi đó, có ra ngoài ăn xin cũng không còn kịp nữa. Vì vậy, nhân lúc trẻ, hãy cố mà làm việc kiếm tiền. Đó là cho mình, cho gia đình mình.
– Nhiều bạn mang mộng làm to, làm lớn, làm ông chủ. Nhưng không làm được –> thất vọng –> đi chữa lành. Thì cái cốt yếu là có tiền. Làm chủ thất bại như vậy chẳng bằng đi làm thuê cho người ta. Không cần lo nghĩ nhiều, mà vẫn kiếm tiền cho bản thân.
– Còn những người bán mạng làm giàu, họ giàu thật, nhưng lúc chết chẳng mang theo được gì. Còn đám gia tài để lại con cháu lại phá hết.
————————–
Tất cả những cái này thật đơn giản, thật đời thường.
Nhưng ở cái thời buổi người ta sống vì hào nhoáng, họ lại quên hết tất cả những thứ cơ bản này. Chạy đua theo người khác, rồi chữa lành, rồi mong manh dễ vỡ ….
Rồi những thứ đạo lý thật sự bình dị, lại là thứ người ta mất rất nhiều thời gian mới lại ngộ ra được.
Đã bao lâu, những gì Bình Thường lại biến thành Khác Thường như vậy?????