Đã tròn 7 năm bố lên thiên đàng.
Nói chẳng ai tin, chứ từng ấy năm trôi qua nhưng tôi không hề nhớ ngày giỗ của bố. Tôi chỉ nhớ là đến khoảng đó là ngày giỗ, “khoảng đó” là đầu hè, lúc trời bắt đầu nóng.
Lý do là bởi tôi từ-chối-nhớ. Kiểu như não bộ của tôi từ chối ghi nhớ sự kiện ấy. Có lẽ là do nó vẫn chưa chấp nhận được sự việc có một người rời bạn đi mãi mãi. Nhiều khi tôi vẫn cứ nghĩ, không biết có lúc nào, ở đâu đó, vào một lúc nào đó, tôi lại có thể gặp được bố hay không?
Đã có lần tôi cứ đi xe máy theo 1 chú cũng đi kiểu xe của bố, mặc quần áo gần gần giống quần áo của bố … ở trên đường.
Tại sao tôi lại nhắc đến bố ở bài viết về Chữa Lành này?
Để tôi kể cho các bạn nhé.
Bố tôi biết bệnh vào đầu tháng 12, và bắt đầu nằm viện vào cuối tháng 12. Hôm nhập viện là tình trạng của bố không ổn một chút nào. Bố chỉ ngủ và ngủ. Não bộ bị chèn nên không còn phản ứng gì. Đêm hôm đầu tiên ở viện là đêm chúng tôi ở cùng bố tại phòng cấp cứu.
Chúng tôi thức trắng.
Tôi chả còn nghĩ được gì. Suy nghĩ duy nhất lúc đó là mong có phép màu xảy ra, để ngày mai bố tỉnh lại khỏe mạnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Một đêm ở phòng cấp cứu, chứng kiến rất nhiều lần bác sỹ đuổi tất cả người nhà ra, mang bình ô xy, mang các dụng cụ vào để cứu một bệnh nhân giường bên cạnh. Có những bệnh nhân sau đó được đẩy ra ngoài. Chúng tôi chỉ im lặng … và lo sợ …
Tiếp đến là 4 tháng liền trong viện. Đã có lúc bố khỏe lên nhiều, khối u không còn, hoàn toàn tỉnh táo. Bố còn bảo chị tôi là: Về nổ máy xe của bố đi, để lâu lại khó nổ máy. Hôm nào mang xe vào đây, để lúc ra viện thì bố chở mẹ về. Mấy đứa chúng mày ngồi taxi để chở đồ về, mẹ đi taxi bị say xe.
Chúng tôi nói chuyện với bố về tất cả mọi chủ đề. Chúng tôi nhắc đến cảnh bố khỏi bệnh và được về nhà. Chúng tôi nói với bố những dự định trong tương lai. Chỉ duy nhất 1 điều: chúng tôi không nói gì về tình trạng của bố. Mẹ và ba chị em tôi luyện được kỹ năng nói dối thần sầu, khi toàn bộ quá trình, bố tôi không hề biết tình trạng bệnh của chính bản thân mình. Bố luôn luôn lạc quan, bảo là: cứ nghe bác sỹ, rồi sẽ khỏe và được về nhà.
Tiếp đến là 1 tháng cuối cùng khi tình hình của bố chuyển cực kì xấu. Tôi không có ở nhà. Nhưng mỗi lần gọi điện cho bố, nhìn qua màn hình, thấy tóc bố dần dần ít đi, sắc mặt dần dần không còn như trước, tiếng nói dần dần bé đi, phản ứng cũng chậm dần … là trong lòng tôi lại cực kì lo sợ. Tôi không biết ngày đó khi nào sẽ đến.
Rồi cuối cùng, nó cũng đến.
Chúng tôi hụt hẫng đến cả mấy năm sau đó.
Trong toàn bộ quá trình đó, trực tiếp ở phòng cấp cứu chứng kiến sự rời đi, trực tiếp đồng hành cùng bố, chúng tôi hiểu rằng:
Chỉ cần vẫn còn được Thở – như vậy là Hạnh Phúc.
Chỉ cần người thân vẫn ở bên mình – như vậy là Hạnh Phúc.
Tất cả những việc khác, nhẹ như gió, kiểu gì cũng có cách khắc phục. Chắc chắn đâu đó trên đường đời, sẽ có lúc mình buồn chán, thất vọng, áp lực, suy nghĩ v.v… Nhưng kiểu gì cũng có cách. Tất cả mọi thứ sẽ qua.
Quan trọng nhất là, MÌNH và NGƯỜI THÂN CÒN ĐƯỢC THỞ.
Có lẽ vậy mà tôi cực kì không thích những người hay than thở, kêu ca về cuộc sống hay về những bất công mà họ gặp phải.
Đi Chữa Lành ư? Không cần đâu. Hãy vào bệnh viện quan sát những người hàng ngày nỗ lực để được Thở, bạn đã thấy mình hạnh phúc và lành lặn lắm rồi.
Và nếu bạn vẫn còn đầy đủ người thân, những người luôn quan tâm lo lắng cho bạn vô điều kiện, vậy là tròn đầy lắm rồi.
Biết ơn cuộc sống, và nỗ lực hơn mỗi ngày. Những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn. Không cần Chữa Lành đâu. ^^_^^