DÀNH THỜI GIAN CHO CON BAO NHIÊU LÀ ĐỦ?
Hồi còn học ở Bắc Kinh, có lần mình tâm sự với bạn thân chuyện con cái, kể với nó cảm giác nhìn camera, thấy con ở lớp được cô bế mà nhớ con thế nào. Bạn thân khi đó nói 1 câu mà sau mấy năm mình vẫn nhớ như in: “Mày đã thấy mày đi như thế là có lỗi với con chưa?”. Lúc nó nói xong câu đấy, mình thật sự ngộ ra 1 điều: Bạn thân nhất của mình, người hiểu mình nhất, nhưng nếu nó không trải qua những gì mình đã trải qua, thì cũng không thể hiểu được vấn đề của mình.
Có lẽ bởi vậy nên mình rất ít khi tâm sự sâu với ai đó.
Quay trở lại vấn đề phía trên, thật sự xa con 4 năm nhưng mình chưa bao giờ thấy có lỗi với con. Mà trái lại, sau khi kết thúc 4 năm học ở nước ngoài, quay về Việt Nam làm việc, mình lại thấy áy náy với con mình nhiều hơn.
Mình sẽ kể rõ ra sau đây nhé.
1.Nhiều người cứ bảo mẹ đi nước ngoài thì xa con, không được gần con, con sẽ thiệt thòi. Nhưng mình lại thấy con mình không thiệt thòi tí nào.
Khi ở xa con, mình tối nào cũng gọi facetime về và đọc truyện cho con nghe. Con cứ dựa điện thoại vào đầu giường, nghe mẹ đọc truyện cổ tích và chìm vào giấc ngủ. Hắn rất háo hức đến buổi tối, sẽ đặt hàng mẹ đọc truyện nọ truyện kia, sẽ được hỏi về các nhân vật, và sẽ được nằm nghe kể chuyện.
Còn mẹ cũng háo hức đến buổi tối gọi điện về, đọc truyện cho con. Khi thấy đầu bên kia không còn tiếng động, hỏi “Nấm đã ngủ chưa?”. Không có phản hồi gì, mẹ lặng lẽ ngắt cuộc gọi rồi tiếp tục làm việc.
Hoặc hôm nào không đọc truyện, hai mẹ con sẽ tâm sự chuyện con mèo, chuyện con chó, chuyện bạn học ở lớp của con, chuyện hôm nay cô cho con nghịch nước v.v….
Đó thật sự là những giây phút yên bình và thật sự chất lượng mà mình dành cho con.
2.Những lúc về VN với con, do đang trong thời gian du học nên không cần đến cơ quan làm việc. Những lần về như vậy mình toàn tâm toàn ý với con. Mình đồng hành với con ở mọi nơi mọi lúc. Buổi sáng cho con ăn sáng ngồi đưa con đến trường, chiều đón con về nhà. Con có biểu diễn ở trường cũng sắp xếp thời gian đến xem được. Mình tự chủ động công việc làm luận văn để lên lịch đi chơi cùng con. Có lần đi phượt cùng con cả tuần từ Hà Nội vào Vinh, cho con trải nghiệm rất nhiều thứ.
Nó khác xa bây giờ, do yêu cầu công việc nên mình phải làm việc nhiều giờ một ngày. Mẹ làm việc quá nhiều nên những lúc nghỉ giải lao chỉ muốn thư giãn một mình. Vì vậy tuy cả ngày ở nhà cùng nhau, nhưng thời gian mẹ chơi cùng con ít hơn ngày xưa rất nhiều.
Con thì lớn hơn, tâm lý phức tạp hơn, nhu cầu tâm sự nhiều hơn, nhưng lại không có nhiều thời gian với mẹ. Vì vậy nên mẹ con đã có khá nhiều xung đột.
Vì vậy mình thấy vấn đề ở đây không phải Mình dành bao nhiêu thời gian cho con, cũng không phải Mình có ở bên cạnh con hay không. Vấn đề là MÌNH CÓ THỜI GIAN CHẤT LƯỢNG CÙNG CON HAY KHÔNG?
Mình phải nhấn mạnh vào từ CHẤT LƯỢNG, tức là mẹ hoàn toàn gạt bỏ tất cả những bộn bề công việc để chơi cùng con, tâm sự cùng con.
Mấy ngày Tết vừa qua, hai mẹ con mình có chuyến đi 4 ngày cùng nhau. Đó là quãng thời gian chất lượng mà mình dành cho con. Không công việc, không lo nghĩ, chỉ có 2 mẹ con cùng nhau rong ruổi hết nơi này đến nơi kia. Kết thúc chuyến đi con về nhà với tâm trạng vui vẻ, tự mình chủ động làm mọi thứ, không bám dính lấy mẹ như trước nữa.
Mình biết, với guồng quay hiện giờ của xã hội, việc bố mẹ gạt bỏ điện thoại, máy tính để tương tác nhiều hơn với con là khó. Mình biết ở nhiều gia đình, mong ước lớn nhất của con cái là bố/mẹ hãy bỏ cái Iphone xuống và chơi cùng con. Trẻ con thật ra rất đơn giản. Chúng đâu có quan tâm đến tiền mà bố mẹ kiếm được. Chúng quan tâm đến việc bố mẹ có yêu thương mình hay không.
Mình chợt nhớ tới câu nói mà sư tỉ đã nói: Tình cảm là thứ chúng ta phải kinh doanh để có. Tức là mình phải bỏ “vốn” để kiếm “lời”. Muốn con yêu thương mình (lời) thì trước tiên mình phải thể hiện tình yêu thương chúng (vốn). Đừng nghĩ mình là cha mẹ chúng thì chúng sẽ yêu thương mình vô điều kiện. Không có chuyện đó đâu.