Vốn đang phải tập trung hết sức để viết bài gửi tạp chí nghiên cứu, nhưng có lẽ do quãng thời gian qua quá bận, quá mệt, nên lần này ngồi máy tính kiểu gì cũng chẳng thể nặn ra chữ. Dàn ý đã có rồi, tài liệu cũng đọc rồi, chỉ có điều không thể viết ra. Chắc cũng tại thời gian vừa qua gặp phải quá nhiều sự kiện (nhất là việc bị mắc covid và bị hậu covid) khiến đầu óc có lẽ đang bước vào trạng thái bị đình trệ.
Rồi chả hiểu đưa đẩy thế nào lại đọc được 1 bài viết trên mạng của một người bạn. Mới hiểu ra đằng sau tất cả những nụ cười, sự vui vẻ, năng lượng tích cực … có lẽ đều là những nỗi đau khó tả. Chắc có lẽ, chỉ những ai đã từng đau thật đau mới hiểu được giá trị của những niềm vui, mới biết cách tự tạo ra niềm vui cho bản thân.
Trước khi bước vào hôn nhân, mình là công chúa của cả gia đình. Chắc có lẽ được bao bọc bởi bố mẹ và các anh chị nhiều quá, nên nhiều người đều có chung một suy nghĩ rằng: con bé này không phải là một đứa có nội lực, hẳn sẽ là đứa sống dựa dẫm, không biết làm gì.
Thực ra những điều mà mình đã từng làm chắc chẳng ai biết:
Ở nhà là công chúa, nhưng khi đi du học, nó đã phải đi lau nhà để kiếm thêm sinh hoạt phí. Hồi đó mới sang bên kia, chưa quen nhiều người, chỉ thấy mấy anh hỏi là có đi làm thêm không, mình gật đầu. Để rồi sau buổi làm thêm đầu tiên, sau 8 tiếng lau nhà liên tục, tay nhúng nước vôi, từng ngón tay da thịt tách hẳn ra khỏi móng. Về nhà đánh máy tính để làm bài tập mà đau cả 10 đầu ngón tay. Các anh các chị sau đó đều bảo: lần sau đừng đi làm việc đó nữa nhé, sức em không làm được đâu.
Công việc làm thêm thứ hai ở nơi đất khách quê người là đi phiên dịch. Mấy lần đầu rất ok, cảm giác ông chủ rất tốt. Nhưng đến lần đó, mình nhìn thấy ông chủ (người thuê mình đi phiên dịch) thẳng tay đánh lao động Việt Nam. Mình nhảy vào can thì hắn chỉ tay vào mặt mình bảo: “Mày lấy tiền của tao, thì mày là người của tao, câm cmn miệng vào và đứng sang 1 bên”. Sau lần đó, con bé hiểu, chẳng có đồng tiền nào là dễ kiếm. Nhiều khi có được 1 đồng tiền lại phải đạp lên chính đồng bào của mình. Con bé ngừng liên lạc với ông chủ từ lúc đó.
Rồi dần dần, con bé mới kiếm được những việc như dạy thêm tiếng Việt, làm trợ lý nghiên cứu và giảng dạy cho thầy cô giáo trong khoa v.v….
Thực ra, con bé không thiếu tiền. Từ lúc bắt đầu đi du học đã không thiếu tiền. Chỉ có điều, từ sâu trong bản chất, nó là đứa thích trải nghiệm, thích tự lập, thích tự mình tạo ra được 1 giá trị gì đó.
Con bé là công chúa của bố mẹ, nhưng nó hoàn toàn không phải là cây tầm gửi. Trong thời gian sau khi tốt nghiệp đại học đến trước khi kết hôn, từng bước từng bước, nó đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, cả tiền nữa. Nó sâu sắc hiểu ra được 1 điều rằng, việc gì cũng vậy, phải tự mình cố gắng, chẳng thể dựa vào được ai.
Đến khi cảm thấy có thể dựa vào được ai đó, nó đã buông lỏng cảnh giác và bị đời vả quá đau.
Sau thời gian đó, nó lại tìm cách để cân bằng bản thân, tự yêu thương chính mình, tự tạo ra những niềm vui nho nhỏ cho mình, khiến cuộc sống trở nên màu sắc và thú vị hơn.
Ở thời điểm này, nó cảm thấy mọi lời rao giảng về đạo đức thật là giả tạo. Một khi chưa tự mình trải qua nỗi đau tương tự như vậy, thì tốt nhất là im miệng và đừng nói lời khuyên nhủ hay dạy bảo gì cả.
Ở thời điểm này, nó cảm thấy mấy bài viết khoe khéo chồng con hay gia đình gia thế gì đó trên mạng cũng thật là giả tạo. Mặc dù nhiều lúc, do yêu cầu công việc, nó cũng phải viết những bài khoe khéo bản thân có học vị thế nào (để kiếm tiền mà, nó cần phải nuôi con em gái nó chứ), nhưng thật sự, để mà phải chọn lựa, thì nó sẽ chọn chẳng bao giờ phải khoe cái gì cả. Tất cả là phù phiếm hết.
Quay trở lại với bài viết của người bạn. Nó lúc nào cũng cười tít mắt, lúc nào cũng thấy nó năng động vui vẻ. Nhưng hôm nay mới biết, nó đã trải qua nhiều vết thương như thế nào. Để có được một tâm thế như ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng gì.
Và cả mình cũng vậy, có được cuộc sống như hôm nay, mình cũng chẳng dễ dàng gì.
Vì thế, phàm là những người có nhiều nỗi đau, lại càng là những người biết cách vươn lên nhất. Họ không để bản thân bị đánh bại. Tất cả những trở ngại không làm chúng ta gục ngã sẽ làm chúng ta kiên cường gấp bội lần.
Vì vậy, việc của những người 20 tuổi là phải xác định rõ ràng 1 điều rằng: Trong cuộc sống không có điều gì dễ dàng cả. Muốn thành công thì phải đổ máu. Còn không chấp nhận đổ máu, sợ hãi không dám tiến lên, bạn mãi mãi chỉ là cây cỏ dại vô danh.
Việc của những người 30 tuổi là xác định rõ mình muốn điều gì nhất.
Việc của những người 40 tuổi là cứ thế mà tiến lên phía trước. Bởi lúc này, họ đã chẳng còn sợ gì nữa rồi, chẳng có gì có thể cản bước chân họ nữa.
Và bạn Liên cũng vậy thôi. Bạn không phải thánh mẫu để có thể nói ra những câu kiểu như: “Buông bỏ hết tất cả mọi thứ”, hoặc là “Tha thứ để sống thanh thản”. Bạn là người bình thường nên bạn chẳng thể làm được những điều cao sang đó.
Nhưng bạn luôn hướng về phía trước. Bạn xác định rõ đâu là mục tiêu của mình và tìm cách đạt được mục tiêu.
Lúc cần buông, bạn có thể buông được.
Lúc cần tạo ra những giá trị thiện lành để làm giáo dục, bạn vẫn có thể làm được.
Nhưng lúc cần thiết, chắc là bạn vẫn có thể vả vào mặt đời đó hehe. :))
Và cuối cùng: chẳng ai là dễ dàng, chẳng điều gì là dễ dàng cả.