Bài này được viết trong 1 buổi sáng mùa đông hơi hơi lạnh, sau 1 chuỗi ngày lạnh tê tái ở Bắc Kinh, 19/12/2018. Mình nhìn vào cái mớ công việc vẫn đang rối tinh rối mù và nhớ cô em gái, thèm được ôm cô gái ấy vào lòng. Và nghĩ, thực ra, mình có thể học được rất nhiều từ cô bé ấy. 

Em gái mình đã hơn 5 tuổi. Có em, là điều tuyệt vời nhất trong đời mình. Bỏ qua chuỗi ngày đau khổ khi em mới chào đời, xoay “chị mẹ” như xoay chong chóng. Thì khi em lớn lên, mình cảm thấy đúng kiểu có 1 cô bạn cùng phòng vô cùng đáng yêu, để mình tâm sự được đủ chuyện trên đời, và để mình học được những điều tốt đẹp từ cô ấy. 

Điều 1: luôn luôn cố gắng

Từ khi em tập bò, tập nói, tập đi, em đã cho mình thấy sức kiên trì của em. Mà đứa trẻ nào cũng vậy thôi. Chúng ham muốn được khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Nếu bò mệt, chúng sẽ dừng lại nghỉ vài giây rồi bò tiếp. Đi à, ngã thì lại đứng lên phủi tay rồi đi tiếp. Hồi em tập đi, ngã bao nhiêu lần xước cả chân tay, ấy thế mà không khóc, cứ chăm chăm đứng lên để lao về phía trước.

Thế mới thấy, phận làm mẹ như mình nhiều khi thật kém cỏi. Gặp 1 tí xíu khó khăn đã than thở rồi định bỏ cuộc. Em kiên cường hơn mẹ của em nhiều.

Điều 2: Yêu thương vô điều kiện

Trẻ con í, ai tốt ai xấu, chúng đều phân biệt rất rõ. Nhưng chúng chả bao giờ chán ghét, thù hằn ai. Ai cũng có thể làm bạn với chúng. Chúng yêu thương mọi người và tất cả những con vật, đồ vật xung quanh chúng một cách vô điều kiện. 

Còn người lớn, nhiều khi lại biến mọi chuyện trở nên thật phức tạp. 

Điều 3: Thích hay không thích, đều biểu thị bằng lời nói

Em gái mình có đặc điểm, thích gì ghét gì đều nói. “Con thích mèo lắm, vì nó xinh  hơn chó”, “Con không thích ăn món này đâu, nó không ngon”, “Hôm qua không phải con không ngoan đâu, vì kem đánh răng cay nên con không muốn đánh răng” …. 

Hàng ngày, em gái mình đều nói rõ mọi thứ với mình như vậy. Mình nghe hết, và mình điều chỉnh. Mình đã không còn mắng em mỗi khi em khóc, giận dỗi … mà thay vào đó sẽ nấu đồ ăn ngon hơn cho em, đổi kem đánh răng không bị cay cho em v.v… Mình hiểu, em cũng là một cá nhân, với đầy đủ cảm xúc yêu, buồn, ghét, giận … và mình phải tôn trọng những cảm xúc đấy của em. 

Còn bản thân mình, nhiều khi sợ mất lòng người khác, nên nghĩ mà không dám nói, nói rồi lại sợ người kia đau lòng, nên lần sau rút kinh nghiệm lại không nói nữa. Người lớn thật phức tạp đúng không? Thích hay không thích thì cũng biểu thị ra chứ, cứ giữ trong lòng thì ai biết được. 

Mình thấy cuộc sống của em thật đẹp, thật vui. Mình mong em cứ mãi vô tư như thế. Trong cuộc đời, học cách vô tư mới khó, chứ học khôn khéo có khó gì đâu. Cuộc sống ngoài kia vốn đã rất phức tạp rồi. Vậy thì hãy cố gắng để giữ cho cuộc sống của mình đơn giản nhất có thể, đúng không các bạn ….. 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *